Old school Easter eggs.
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Tiểu Long Nữ Bất Nữ


Phan_78

“Ở tiệm… Ở phòng máy trong trường a!” Tiếu Lang toàn thân đổ mồ hôi lạnh, suýt chút nữa bại lộ chuyện mình đi tiệm Net rồi.

Tiếu mẹ gấp xong quần áo rồi đặt ngay ngắn vào tủ chứa đồ, mới hỏi tiếp “Vậy cấu hình máy tính bây giờ giá bao nhiêu?”

Tiếu Mông lập tức tiếp lời “Không mắc lắm đâu, cỡ khoảng bốn năm ngàn là đủ rồi!”

Tiếu mẹ trừng mắt liếc Tiếu Mông một cái, Tiếu Mông lập tức rụt đầu rụt cổ trở về, bộ dạng tội nghiệp ngồi xổm góc tường tiếp tục đọc sách, hoàn toàn không còn chút nào khí thế như cái hồi “thông đồng con gái người ta”.

Tiếu mẹ hơi hơi mím môi, trong lòng vừa bực mình lại vừa buồn cười.

Không khí trong phòng vô cùng im ắng, chỉ có thanh âm xoàn xoạt phát ra giữa những động tác xếp quần áo của Tiếu mẹ, cùng với thanh âm nhấp chuột của Tiếu Lang.

Tiếu mẹ thu dọn xong xuôi, nói “Hai ba bữa nữa mẹ nhờ cậu út của hai đứa dẫn tới trung tâm điện tử xem rồi tính.” Cậu út của Tiếu Lang hiểu biết tương đối khá về máy vi tính, nếu muốn ra ngoài mua máy vi tính nhất định phải kéo cậu theo nếu không muốn bị người ta gạt.

Hai anh em nghe xong lời này của Tiếu mẹ, trong lòng đồng thời vang lên một tiếng hoan hô : Ye!!

“Không phải là mẹ nghe nói rồi tùy tiện đổi cho hai đứa đâu! Lần này bởi vì Lang Lang thi cuối học kỳ đạt được hạng nhất, xem như là quà mẹ thưởng cho Lang Lang, Mông Mông con phải nhớ lần này là nhờ anh con nên con mới được dùng máy tính mới!” Tiếu mẹ nghiêm túc nói.

Tiếu Mông lập tức đáp lời “Dạ biết!” Của hai chính là của mình!

Vài ngày sau, một chiếc máy vi tính mới toanh được giao đến tận nhà, lắp đặt máy xong, lại kết nối dây mạng, cài một đống đủ các loại game, hai anh em bắt đầu chơi tới quên luôn trời đất.

Tiếu Lang đùa một câu “Máy này là của tao nha!”

“Ờ,” Tiếu Mông hết sức thoải mái trả lời “Ngày mốt hai phải trở lại trường đó nha!”

Tiếu Lang “…” Hu hu hu, nhà mình giờ giống khách sạn quá!

☆ ☆ ☆

Bởi vì năm nay Tết âm lịch sớm hơn so với mọi năm, cho nên thời gian nghỉ cũng ngắn, thời điểm Tiếu Lang phải trở lại trường học vẫn là chưa qua ngày sinh nhật mười bảy tuổi của cậu.

Mà lần này người trở lại trường sớm nhất không phải Tiếu Lang Vương Mân như mọi khi, vừa vào ký túc xá đã thấy Nhạc Bách Kiêu và Cố Thuần đã có mặt.

Bốn người cùng nhau chia sẻ những món ăn tết trong nhà cùng thức ăn vặt, vừa ăn vừa nói đông nói tây, ai nấy cũng đều nhắc đến bản thân muốn làm gì sau khi kỳ thi đại học chấm dứt.

Cố Thuần nói muốn sống chậm lại một chút, một ngày để dành ngủ, một ngày để dành ăn cơm, một ngày để dành chơi đùa… cứ như vậy lặp lại ba vòng tuần hoàn.

Nhạc Bách Kiêu thì bảo muốn đi rạp chiếu phim xem phim điện ảnh, đi quán bar uống rượu, đi trượt băng.. coi như “trác táng” một hồi…

Tiếu Lang nói muốn đi tiệm Net chơi game suốt đêm nguyên cả một tuần, đã muốn gần nửa năm cậu không được tiếp xúc với Hiệp Minh, hồi ở nhà ăn tết có cùng mấy người bạn trong game trò chuyện qua QQ, nói chờ khi nào thi đại học xong mới tiếp tục chơi lại.

Vương Mân thì bảo, muốn cùng với Tiếu Lang du lịch khắp nơi trong nước.

Thế là, Tiếu Lang cảm động, lê a lết dời đến bên cạnh Vương Mân, lúc này hai người đều đã tự vệ sinh rửa mặt, áo ngoài cũng cởi, trên người chỉ còn mặc áo len bó sát người cùng quần thun dày, ôm nhau rất là ấm áp.

Cố Thuần cùng Nhạc Bách Kiêu đối với hai người bọn họ như vậy đều là thấy riết rồi quen, chả có gì kỳ lạ.

Hai người bọn họ thu xếp đồ đạc xong cũng chuẩn bị đi ngủ, Nhạc Bách Kiêu đi WC trở về phòng, bắt gặp Tiếu Lang nằm dựa lên người Vương Mân, tay ôm thắt lưng Vương Mân, hai người đang mặt kề mặt mũi kề mũi nói nhỏ nói to cái gì đó.

Đưa tay giắt bàn chải cùng khăn lau mặt về vị trí cũ, Nhạc Bách Kiêu ngạc nhiên nói “Hai người các ngươi sao dính nhau tới vậy a, ngó coi bộ còn khăng khít hơn tình nhân nữa.”

Tiếu Lang nghe xong giật cả mình, tránh người khác nghi ngờ nên định lùi trở về, lúc trước khi quan hệ giữa cả hai vẫn còn chưa rõ ràng thì thế nào cũng không thấy chột dạ, nhưng mà bây giờ không giống a…

Ai ngờ Tiếu Lang vừa định rụt người về một chút đã bị Vương Mân kéo ôm trở lại, ấn đầu vào ngực mình, Tiếu Lang nhỏ giọng “ây da” một tiếng, liền nghe Vương Mân bình thản đáp lại Nhạc Bách Kiêu “Cậu và Cố Thuần không phải cũng rất thân thiết sao?”

Nhạc Bách Kiêu “xì” một tiếng, nói “Kiểu gì cũng là kém hơn so với hai người, ở đâu có hai tên nam sinh giống như hai người vậy a, ngày ngày đều quấn quít lấy nhau chả khác gì mì sợi…”

Tiếu Lang “…”

Đúng lúc Cố Thuần trở lại phòng ký túc, Nhạc Bách Kiêu liền thuận miệng nói “Cố Thuần ông nói đúng không?”

Cố Thuần cười ha ha nói “Hai người a, thi đại học xong rồi liền mạnh ai nấy đi đường nấy, hiện tại thân nhau như vậy, tới chừng tốt nghiệp rồi tính sao đây?”

Tiếu Lang nói “Tụi tui thi cùng trường a!”

“Ồ?” Nhạc Bách Kiêu đang định bước lên giường, nghe vậy khựng lại, nói “Cũng đúng, Tiểu Long Nhân cũng có thể thi được hạng nhất a, cái gì mà không thể không có khả năng đúng không?”

Tiếu Lang cười mắng “Kháo, nói vậy là ý gì hả!”

Nhạc Bách Kiêu thương xuân tiếc thu nói “Ai, thế giới trong mắt ta không phải là thê giới chân thật.”

Mọi người “…”

Hai người Cố Thuần Nhạc Bách Kiêu đều cởi áo khoác ngoài ra, chừa trên người áo mỏng cùng quần đùi bò vào ổ chăn, Cố Thuần tắt đền, phòng ngủ nháy mắt tối sầm.

Tiếu Lang cùng Vương Mân nằm nghiên người, mặt đối mặt, đầu hai người dựa vào nhau rất gần, bên dưới lớp chăn ấm, hơi thở nóng rực của cả hai phả trên cổ của đối phương, trong lòng hai người đều muốn làm chuyện “người nhớn”.

Lẫn nhau chạm vào da thịt mà không hề bị ngăn cách bởi thứ gì khiến Tiếu Lang vô cùng hưng phấn, cậu cố kềm nén hơi thở của mình, mà thân thể cũng rất mau nổi lên phản ứng (nói chung còn trẻ, dễ bị đốt lửa…)

Nhưng là lúc này trong phòng chỉ vừa mới tắt đèn, Cố Thuần lẫn Nhạc Bách Kiêu đều chưa ngủ say! Hai người ai cũng không dám phát ra dù chỉ là một chút thanh âm “kỳ lạ” nào, nhưng mà đồng thời, dưới tình huống như thế, thân thể của cả hai thiếu niên càng thêm mẫn cảm, chỉ một động tác nho nhỏ cũng có thể khiến nhịp đập trái tim không ngừng tăng tốc, khiến cho da thịt run rẩy nóng lên.

Tiếu Lang nhịn không được len một chân của mình vào giữa hai chân Vương Mân, nhẹ nhàng cọ đến cọ đi một chút, Vương Mân nắm lấy cổ tay của cậu dùng sức xiết lại, hai chân cũng đồng thời kẹp lại giữ chặt chân Tiếu Lang không để cậu lộn xộn, một tay mò mẫm chạm đến hai khỏa thù du nơi ngực Tiếu Lang, nhéo một cái coi như là trừng phạt.

Tiếu Lang “…” Mình là dùng bao nhiêu sức mới có thể nghẹn tiếng rên rỉ xuống a ~ thao!

Vương Mân kề sát lại gần, môi áp lên môi cậu, đầu lưởi tựa như ngọn lửa nóng luồn vào cuốn lấy đầu lưỡi cậu, quấn lấy dây dưa triền miên, khoái cảm trong cấm kỵ khiến cho hạ thân của Tiếu Lang chẳng mấy chốc tinh thần phấn chấn trỗi dậy, căng phồng đội lên lớp quần lót dưới chiếc quần thun dày.

Tiếu Lang muốn Vương Mân giúp mình sờ sờ phía dưới, nhưng lại không thể nói thành tiếng, chỉ có thể lôi kéo tay Vương Mân hướng xuống nơi đó chà xát một chút.

Vương Mân lại không như ý Tiếu Lang chạm vào nơi kia, bàn tay thoáng tránh ra, rút trở về nhẹ nhàng vuốt ve, trượt dần từ ngực xuống lưng…

Đang định tiến hành thêm một hồi hôn sâu, đột nhiên bên phía giường của Cố Thuần có động tĩnh, cậu chàng ngồi dậy nhảy khỏi giường, “tách” một cái, đèn sáng ngời, khiến Vương Mân cùng Tiếu Lang đều sợ tới mức tựa như bị điện giật dội ra.

Tiếu Lang cố gắng rụt lùi đầu mình, toàn bộ nhét vào mền, trong lòng khẩn trương không biết hành động lúc nãy của mình và Vương Mân có bị phát hiện hay không?

Kết quả lại thấy Cố Thuần xỏ dép lê vội vàng bước đến mở cửa phòng xông ra bên ngoài, thấy vậy Vương Mân cùng Tiếu Lang mới thở phào nhẹ nhõm một cái, mà hai “nhóc đang hưng phấn” kia cũng bởi kinh hách quá độ lúc nãy mà… ỉu xìu…

Chờ Cố Thuần trở lại, Vương Mân mới thuận miệng hỏi “Làm sao vậy?”

Cố Thuần nói “Hồi chiều uống nước hơi nhiều, định là sáng mai rời giường mới đi giải quyết, ai dè lúc nãy nhịn không được, không phiền đến hai người chứ?”

Vương Mân nói “Không có.”

Tiếu Lang “…”

Chương thứ chín mươi lăm

Phương Bắc cũng rất được

☆ ☆ ☆

Bắt đầu khóa phụ đạo nghỉ đông, cô chủ nhiệm công bố thời gian diễn ra của vài đợt mô phỏng thi lớn do các trường tổ chức trong học kỳ cuối cùng này.

Vào tháng ba, các trường trong khu vực sẽ liên kết với nhau phân chia từng nhóm học sinh tổ chức thi, tháng tư thì mười trường lớn của toàn tỉnh liên kết thi, tháng năm thì thi tổng hợp đề của nội bộ trường soạn, ba lần thi này đều là tiến hành ở đầu mỗi tháng. Cứ như vậy, học kỳ cuối cùng của cuộc sống học sinh trung học cứ như vậy bắt đầu trong tiếng kêu rên ai oán của lũ học sinh.

Đặc biệt trong thời gian này, có một sự việc rất là kỳ quái đã xảy ra, nhập học đã ba ngày, nhưng mà vị trí của nữ sinh thành tích khá nhất lớp Trần Dư Lâm vẫn luôn bị bỏ trống!

Lúc ban đầu, việc này cũng không được mọi người để ý tới cho lắm, dù sao thì lúc bình thường Trần Dư Lâm cũng không khiến cho người khác cảm giác mình tồn tại, hơn nữa trong lớp cũng có vài bạn học do nhà ở xa mà không kịp trở về trường vào ngày khai giảng thôi.

Nhưng mà, khi nghe mấy bạn cùng phòng ký túc xá của Trần Dư Lâm kể lại thì, mấy ngày hôm nay trên cơ bản đều gặp nhỏ trong phòng ngủ ký túc xá… Cho nên ý nghĩa chính là, Trần Dư Lâm thực ra vẫn luôn ở trong trườ.

Nếu vậy, cô nàng vì cái gì mà không đến lớp để học? Không lẽ là, cô nàng vẫn luôn đến lớp, nhưng mọi người không phát hiện mà thôi? (…)

Vừa nghĩ đến khả năng thứ hai có thể xảy ra, ngay lập tức đám học sinh nhát gan vẫn luôn tin vào chuyện ma thần quỷ quái liền cảm thấy nổi cả gai ốc cả người, nhất là Tiếu Lang, ngoài mặt lúc nào cũng ăn to nói lớn, nhưng thực chất là nhát gan muốn chết đi.

“Anh, anh nói thử xem nhỏ đó có phải là đã tu luyện thành tinh rồi hay không a? Cho nên phàm nhân như tụi mình mới nhìn không tới…” Tiếu Lang nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của Trần Dư Lâm, giống như hận không thể nhìn ra được một cái bóng lờ mờ nào đó.

Vương Mân gõ gõ cây bút của mình lên bàn hai ba cái, nói “Cũng có thể lắm.”

Tiếu Lang “…”

Nhìn người nào đó âm thầm nhích nhích tới gần mình một chút, Vương Mân trong lòng cười thầm.

☆ ☆ ☆

Liên tục học hai ngày, mà vẫn chưa có lịch sắp xếp ngày nghỉ ngơi, cho nên Tiếu Lang vừa tới tối liền ở trong trạng thái toàn thân mệt rã rời, cậu quấn quít lấy Vương Mân đòi ngủ cùng, trước khi đi ngủ còn bắt Vương Mân cùng mình đi nhà vệ sinh tập thể để rửa mặt.

Hai người chui vào ổ chăn nằm rồi, Vương Mân thoáng nhìn đồng hồ xem thời gian, có chút bất đắc dĩ nói “Em không thể ráng thức tới mười hai giờ rồi mới ngủ tiếp sao?”

Tiếu Lang ngáp một cái, gối đầu mình lên ngực Vương Mân, tay chân tựa như tám cái vòi bạch tuột hết sức “ngang tàng” quấn lấy Vương Mân, nghi hoặc hỏi lại “Tại sao phải thức tới mười hai giờ, em mệt quá a.”

Vương Mân hơi khẽ thở dài, như có như không, bàn tay xoa xoa tóc Tiếu Lang vài cái, lại hôn lên đỉnh đầu cậu.

Sáng hôm sau, Tiếu Lang là bị hôn đến tỉnh lại.

Mới năm giờ sáng, ngoài trời vẫn còn chưa rạng hẳn, cậu cảm giác được trên môi của mình đột nhiên có một cỗ nóng bỏng quấy phá, khiến cậu thở không nổi, phải cố hết sức hô hấp bằng xoang mũi, lại hít vào một hơi khí lạnh lẽo.

Tiếu Lang hai mắt đầy sương mù hơi mở ra, trước mắt cậu là hàng lông mi khẽ run rẩy cùng chiếc mũi thẳng tắp của Vương Mân.

“Còn sớm vậy mà…” vẫn còn chưa đến thời gian thức dậy mọi ngày nữa là! Tiếu Lang cau mày, có hơi hơi khó chịu.

“Tiểu Tiểu,” thanh âm của Vương Mân có chút khàn khàn, có lẽ là do mới vừa thức dậy đi… Vương Mân dùng mũi chạm nhẹ vào chóp mũi Tiếu Lang, thấp giọng thì thầm “Sinh nhật vui vẻ…”

A? Sinh nhật? A đúng rồi, hôm nay là sinh nhật của mình mà!

Tiếu Lang “…” Bất quá, Vương Mân lớn gan lớn mật như vậy từ khi nào a?

Liếc mắt nhìn sang giường của hai vị kia, tiếng ngáy vẫn là vang lên dều đều từ Cố Thuần cùng Nhạc Bách Kiêu, hai người ngủ giống như hai con heo chết, cũng chẳng biết hồi tối mấy giờ mới trở lại phòng nữa.

Cảm giác được hoàn cảnh hiện tại rất an toàn, Tiếu Lang cùng Vương Mân liền tiếp tục “ân ái”, miệng lưỡi đụng chạm vào nhau rồi lại tách ra, khiến cho buổi sáng mùa đông bỗng trở nên có vẻ ấm áp.

Tâm tình bởi vì bị đánh thức sớm mà có hơi không thoải mái, lại bị một câu “sinh nhật vui vẻ” kia cùng nụ hôn dịu dàng của Vương Mân trấn an, nội tâm cùng thân thể của Tiếu Lang đều bắt đầu trở nên sung sướng hẳn lên.

Thật lâu cả hai mới tách ra, Vương Mân luồng tay dưới chăn nắm tay Tiếu Lang kéo sang, đặt lên hạ thân đang “háo hức” nơi đũng quần của mình, cố ý đè thấp thanh âm “Muốn tiếp tục chuyện buổi tối hôm trước không?”

Không khí trong nháy mắt liền trở nên đầy ái muội, cách một lớp chăn mền, hai thân thể khít khao dán sát vào nhau tản ra từng đợt nhiệt khí nóng rực, Tiếu Lang cằn nhằn chế giễu “Sáng sớm liền phát tình…”

Vương Mân một tay duỗi ra sờ soạng đến chỗ kia của Tiếu Lang, ha, không phải cũng có phản ứng giống nhau hay sao…

Cậu cắn nhẹ vành tai Tiếu Lang, Tiếu Lang vừa phải tận lực chịu đựng để không phát ra tiếng rên rỉ, lại phải lưu thần cẩn thận lưu ý đến tiếng ngáy của hai người bạn cùng phòng kề bên xem có phải vẫn bình thường hay không, hai người nằm trên chiếc giường đơn dán vào nhau, thân mật âu yếu… cũng không biết qua bao lâu, cả hai mới bắt đầu an phận lại, chỉ lặng lẽ ôm nhau.

“Ngay cả khăn giấy anh cũng chuẩn bị sẵn luôn!” Tiếu Lang vừa tức cười vừa tức giận, đè nặng thanh âm cố ý làm ra khẩu hình.

Vương Mân vò đám khăn giấy đã sử dụng qua thành một đoàn rồi nhét xuống dưới gối nằm của mình, sau đó mới xoay người nằm xuống trở lại. Tiếu Lang trừng mắt nhìn động tác của Vương Mân, cảm thấy có chút nghẹn họng, biểu tình giống như muốn nói “Sao lại có thể đem thứ như thế đặt dưới gối nằm của mình a!”

Vương Mân không hề thấy hổ thẹn, còn nghiêng đầu áp mặt mũi xuống gối nằm dùng sức hít hai cái.

Tiếu Lang “…”

Vương Mân nhỏ giọng nói “Không bẩn.”

Tiếu Lang muốn lôi đống khăn giấy kia ra vứt, lại bị Vương Mân nắm lấy tay, đặt ở ngay miệng dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn.

Tiếu Lang bị cắn, bật cười, tay lại không thành thật sờ soạng hạ thân của Vương Mân, Vương Mân nói “Đừng sờ bậy, sờ nữa nó lại đứng dậy.”

Tiếu Lang không thèm nghe, nghịch ngợm nhéo nhéo hai cái, Vương Mân bất đắc dĩ phải dùng tay chế trụ lại tay cậu, hỏi “Đi tắm không?”

Tiếu Lang “Ừ….”

Xuống giường, tùy tiện tìm một bộ quần áo mặc vào, Vương Mân mới xỏ dép lê đi đến cạnh tủ quần áo lục tìm đồ tắm, cậu vẫn luôn chú tâm những chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Tiếu Lang nhân cơ hội thò tay vào gối nằm lấy ra đống khăn giấy kia, nhanh chóng vứt vào sọt rắc, vừa xoay lại liền trong đầu lo lắng, mắt liếc nhìn Cố Thuần cùng Nhạc Bách Kiêu hai người vẫn còn đang ngủ say, giống như có tật giật mình rón rén lấy khăn giấy ra, đợi lát nữa vào WC thả vào bồn cầu giật nước, hủy thi diệt tích…

☆ ☆ ☆

Trong phòng tắm lạnh đến mức làm cho người ta cảm thấy xương cốt cũng như đang phát run, sáng sớm lại càng thêm lạnh.

Chỉ mặc trên người áo khoác đồng phục mùa đông của trường có vẻ như vẫn không đủ, vậy mà Tiếu Lang hạ thân chỉ mặc mỗi một cái quần lót tam giác, hai chân dài nhẵn nhụi trắng bóng thấp thoáng lộ ra dưới lớp áo khoác rộng thùng thình, càng thêm phần gợi cảm.

Vương Mân lôi kéo Tiếu Lang vào một buồng tắm riêng, động tác lưu loát lột xuống y phục trên người Tiếu Lang xuống, tiện tay vắt lên cửa, mới đột nhiên phát hiện, áo đồng phục mà Tiếu Lang mặc mới nãy là của mình.

Đồng phục của trường đều là như nhau, nhưng mà tên được thêu trên quần áo của mỗi người là bất đồng.

“…Đây là đang câu dẫn anh sao?” Vương Mân kéo Tiếu Lang vùi vào trong lồng ngực mình, một tay nhấc lấy vòi sen tắm ở bên cạnh ra khỏi bệ, lúc vừa mới mở ra, nước trong vòi là nước lạnh, từng đợt nước rào rào rơi xuống đất dội lên bọt nước tẩm thấp vào chân vào đùi hai người, lạnh đến thấu xương.

Chờ nước bắt đầu ấm lên, hai người mới kéo vòi tưới vào người bắt đầu tắm chung, mà hô hấp của cả hai lúc này cũng đã sớm hỗn loạn quấn quít lấy nhau, Vương Mân ôm Tiếu Lang, hết xoa rồi lại cắn, trời sớm như vậy nhất định sẽ không có ai đến đây, hai người đều thoải mái chính mình, rất nhanh mỗi người đều lại tiết một lần.

Nhưng như thế này vẫn là chưa đủ, Vương Mân nhìn chằm chằm gương mặt ửng hồng của Tiếu Lang, trong nội tâm đột nhiên dâng lên một luồng ý niệm tà ác, chỉ nghĩ cứ như vậy mà ăn luôn người trước mắt vào trong bụng.

Việc đó hiển iên Vương Mân chưa có khả năng làm, nhưng mà có phương thức nào có thể khiến cho quan hệ của hai người họ gần thêm một bước nữa không?

Vương Mân vuốt ve tấm lưng bị nước xối ẩm ướt lại trơn nhẵn của Tiếu Lang, bàn tay dần trượt xuống, xoa bóp mông thịt mềm mại khác xa với thân thể cứng rắn của Tiếu Lang… Thật mềm a… Trong đầu Vương Mân đột nhiên nhảy ra cảnh tượng lúc năm nhất, khi mình cùng Tiếu Lang đến bệnh viện kiểm tra xương cụt.

Hình ảnh ngón tay của bác sĩ xâm nhập vào trong cơ thể ở vị trí kia, chiếm cứ khắp đại não Vương Mân.

Vừa nghĩ đến đó, tay của Vương Mân liền cứ như vậy tiếp tục trượt xuống, dọc theo khe giữa đường xương sống của thiếu niên thăm dò… Tiếu Lang bị nhột đến phá cười, thân thể vặn vẹo muốn thoát khỏi… Vương Mân đột nhiên hung hăng đẩy cậu áp lên tường, mà tay vẫn còn tiếp tục.

Lần trước thầy Trầm nói đến “vận động kịch liệt” chắc là cái loại như này phải không nhỉ?

“Làm gì a?” Tiếu Lang hoảng sợ, đưa tay đẩy người Vương Mân ra, ngước mắt lên nhìn liền bắt gặp trong đáy mắt của Vương Mân có một loại màu sắc chứa cảm xúc hoàn toàn bất đồng so với dĩ vãng, kia là một loại dục vọng đủ để thương tổn kẻ khác.

Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, màu sắc trong đáy mắt của Vương Mân liền bị dập tắt, cậu dừng tay lại, không trượt xuống mà vuốt dần lên, dọc theo lưng Tiếu Lang, cuối cùng dừng tạy đầu vai bóng nhẵn của cậu.

Miệng lưỡi lại chạm nhau, một nụ hôn sâu kịch liệt bắt đầu…

Khi cả hai rời khỏi phòng tắm công cộng thì đã muốn sáu giờ hơn, lúc này mới là thời gian rời giường bình thường mọi ngày của hai người.

Tiếu Lang liên tục phát tiết hai lần, lại đứng dưới nước ấm cọ rửa bị người nào đó hôn sâu mười mấy phút đồng hồ, lúc này ngay cả đứng cũng cảm thấy có hơi bủn rủn… Bất quá được “chiêu đãi no nê” trên tinh thần, tính ra cũng là thỏa mãn.

Mặc vào quần áo xong, cùng dọn dẹp mền gối trên giường, rồi mới cùng Vương Mân đi căn-tin dùng bữa sáng. Tiếu Lang mua cho mình một cái trứng luộc, vừa hì hụi gõ nứt vỏ trứng vừa nói “Sinh nhật phải ăn trứng gà, bồi bổ thân thể cho mình.”

Vương Mân húp cháo ăn bánh bao, hỏi Tiếu Lang “Muốn ăn bánh kem không?”

Tiếu Lang nói “Muốn a, như là đang trong trường làm sao đi mua được.” Hơn nữa, phố ăn vặt ở bên hông trường cũng không thấy có tiệm bán bánh ngọt nào.

Vương Mân “Ừ” một tiếng, hỏi “Thích mùi vị nào?”

Tiếu Lang “Đương nhiêng là bánh kem sữa tươi rồi.”

“…” Vương Mân đang định giải thích, sữa tươi không phải mùi vị, chocolate hoặc là dâu tây vân vân mới là mùi vị, nhưng là ngay lúc này, trước bàn của cả hai lại xuất hiện một bóng người.

☆ ☆ ☆

Trần Dư Lâm trong túi đặt một gói chocolate Dove, tâm tình vô cùng khẩn trương.

Vốn dĩ cô nàng muốn trở lại lớp C1 liền tìm gặp Tiếu Lang, nhưng mà mấy hôm nay, ở trong sân trường mỗi lần đụng mặt mấy người bạn cùng lớp, bọn họ liền nhìn mình với ánh mắt giống như là đang nhìn người ngoài hành tinh vậy, cho nên Trần Dư Lâm cảm thấy nếu mình vào lớp, chắc chắn sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người.

Dưới loại tình huống đo mà đưa chocolate cho Tiếu Lang, sẽ rất kỳ quái đúng không…

Ngay tại lúc Trần Dư Lâm vẫn còn đang do dự rối rắm, ánh mắt liền bắt gặp Tiếu Lang! Tiếu Lang cùng Vương Mân hôm nay sao lại đến căn-tin sớm như vậy?

Nhưng là, có lẽ do bản thân mình làm cho người khác không có cảm giác tồn tại đi, nãy tới giờ bọn họ ở bàn bên cạnh ngồi một lúc lâu như vậy rồi mà không hề phát hiện mình…

Ai, vốn dĩ là như vậy mà, đừng nói tới bạn học, ngay cả bạn cùng phòng đều coi mình như không tồn tại, bạn học cùng lớp nói chịu nói chuyện với mình chỉ có vài người ít ỏi. Lớp trưởng Cố Thuần là người hiền lành, vài lần nói chuyện với mình đều là bởi vì có việc phải dặn dò, Vương Mân bộ dáng thoạt nhìn trầm ổn lại đáng tin cậy, nhưng không hiểu sao cứ luôn cảm thấy cậu ta là người cao cao tại thượng không dễ thân cận, chỉ có Tiếu Lang, cậu ấy là người duy nhất thật tình đối xử với mình.

Vừa nghĩ đến đây, tâm tình của Trần Dư Lâm không hiểu sao đột nhiên khá lên.

Mình thật sự rất thích cậu ấy, thích nam sinh bề ngoài gọn gàng sạch sẽ kia (nói thiệt là rất thường xuyên không chịu tắm a), nam sinh sẽ khiến mình không biết tại sao lại sinh ra hảo cảm… Thích nhất ánh mắt của cậu ấy, vừa đen lại vừa sáng, thuần túy đến giống như không hề chứa chút tà niệm nào.

Những lúc b ánh mắt của thiếu niên kia nhìn chăm chú, liền cảm thấy toàn thân không thể tự chủ mà khẩn trương cả lên.

Tiếu Lang cũng khẩn trương đúng không nhỉ, bởi vì lần nào đối diện, cậu ấy cũng sẽ né tránh trước…

Phải mở miệng như thế nào mới tốt đây? Trần Dư Lâm cố lấy dũng khí, đứng trước bàn ăn mà Vương Mân cùng Tiếu Lang đang ngồi, dáng đứng nghiêm túc, tay lại vô thức rờ gói chocolate đặt trong túi, tim đập thình thịch.

Tiếu Lang vừa mới nghiêng đầu, liền nhìn thấy đối tượng dạo gần đây vẫn luôn là đề tài bàn tán trong lúc, lúc này cô nhỏ đang vẻ mặt nghiêm túc nhìn chăm chú vào mình, vì thế miếng bánh bao đang nhai trong miệng lập tức nghẹn ngay cổ họng.

Tiếu Lang liều mạng ho khùng khục, Vương Mân đúng lúc bưng ly sữa đậu nành trên bàn đưa cho cậu uống thuận khí.

Tiếu Lang ho tới cả gương mặt đỏ bừng, vừa lúng túng lại vừa xấu hổ.

Trần Dư Lâm đứng ở cạnh bàn, tay chân luống cuống bối rối nói xin lỗi “Xin lỗi, xin lỗi…” Tuy rằng cảm thấy có lỗi, nhưng mà bộ dáng ho đến mức cả gương mặt đỏ bừng, khóe mắt ứa lệ của Tiếu Lang lúc này lại làm cô nàng cảm thấy… thực đáng yêu.

Trần Dư Lâm cảm giác gói chocolate trong túi của mình giống như bị mình sờ đến mức tan chảy rồi..

“Ăn sáng chưa?” Cuối cùng vẫn là Vương Mân đánh vỡ cục diện bế tắc, lôi kéo ghế, khoác tay ý bảo Trần Dư Lâm ngồi.

Trần Dư Lâm ngồi xuống rồi mới nói “Tớ đã ăn rồi.”

Vương Mân trong lòng rất muốn biết cô nàng này lại đây làm cái gì, bộ dáng thẹn thùng như vậy, không lẽ là nói tới để bày tỏ sao?

Liếc mắt nhìn Tiếu Lang, thấy Tiếu Lang rụt cổ rụt vai bộ dang đầy sợ hãi, cảm thấy rất buồn cười, ngẫm lại cũng thấy không có tính uy hiếp gì cho mấy, liền một phen đóng vai người tốt mở lời “Dạo gần đây cậu thế nào? Tại sao không đến lớp học?”

Trần Dư Lân cười cười, nói “Tớ chuyển qua ban xã hội rồi.”

“A??” Tiếu Lang suýt chút nữa lại mắc nghẹn.

Vương Mân cũng vô cùng khiếp sợ. Chuyển ban? Ngay tại học kỳ cuối cùng này? Có nhầm lẫn gì không vậy?

Hiện tượng ban tự nhiên chuyển qua ban xã hội ở Hoa Hải đương nhiên vẫn thi thoảng xảy ra, nhưng đa phần chỉ phát sinh ở những học sinh không theo kịp thành tích các môn tự nhiên mà thôi, hơn nữa này còn là đợi đến học kỳ cuối cùng mới chuyển, quả thực làm cho người ta khó mà lý giải, dù gì thì ngay từ năm nhất bọn họ đã bị giáo dục theo phương hướng thiên về các môn tự nhiên.

Huống hồ gì thành tích các môn tự nhiên của Trần Dư Lâm không coi như là kém, mặc dù từ năm nhất tới bây giờ thứ hạng luôn thụt lùi, nhưng tổng thể vẫn nằm trong top 10 toàn lớp, top 100 toàn khối, thành tích ổn định như vậy, hơn nữa trụ cột kiến thức nền tảng lại vững vàng, muốn thi vào trường đại học trọng điểm hoàn toàn không khó khăn.

Hai người không hề che dấu nói ra suy nghĩ cùng nghi hoặc của mình ——

“Sao tự dưng lại chuyển vào lúc này? Có thể thích ứng kịp sao?”

“Đúng rồi đó, còn mấy tháng nữa là phải thi đại học rồi a!”

Mặc kệ là tự nhiên hay xã hội, lúc này cũng coi như là thời điểm ôn tập đâu vào đấy, bây giờ chỉ còn phải đối mặt với các cuộc thi thử để điều chỉnh cùng với tạo dựng tâm lý trạng thái cho bản thân, chỉ còn chừng một trăm ngày nữa kỳ thi đại học sẽ bắt đầu, cô nàng này môn xã hội như thế nào? Ôn tập ổn không?

Trần Dư Lâm thực cảm động, trong trường ngoại trừ thầy cô, rất ít người quan tâm đến mình mà hỏi han những vấn đề này, liền vội vàng nói “Không có gì, vốn dĩ tớ khá các môn xã hội hơn.”

Nếu ngay cả đương sự cũng đã nói như vậy, người ngoài còn biện pháp nào đâu?

Tiếu Lang tâm tình biến hóa liên tục, ngay từ đầu là sợ hãi, xấu hổ, lại quẫn bách, sau lại là nghi hoặc, rối rắm, mãi cho đến lúc này lại biến thành tiếc hận.

Cậu ngẩng đầu, cẩn thận quan sát bộ dáng Trần Dư Lâm một chút, nói thực nhỏ này thoạt nhìn cho người ta cảm giác là một nữ sinh rất khá, ánh mắt ra ánh mắt, mũi ra mũi, chỉ là môi có hơi tái nhợt, còn nữa, trong mắt bộ phần tròng mắt chiếm nhiều hơn so với con ngươi… (…)


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_73
Phan_74
Phan_75
Phan_76
Phan_77
Phan_79
Phan_80
Phan_81
Phan_82
Phan_83
Phan_84
Phan_85
Phan_86
Phan_87
Phan_88 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .